Thầy giáo già đưa em nữ sinh mới lớn vào nhà nghỉ, lấy má cố để cô nhìn vào mắt tôi, vừa nói. – Anh trân trọng bản thân em chứ không phải cái phù phiếm đó. Nín nào! Nín nào! Ngoan, nghe lời anh. Lát dậy, anh nấu đồ ăn ngon cho em ăn. Nếu không, mỗi ngày anh sẽ đưa em đi ăn quà nhé. Cô nhoẻn một nụ cười mếu máo. – Chỉ cần anh nấu đồ ăn sáng cho em thôi. – Uh, được. Tí nữa anh nấu đồ ăn sáng cho em. Ngốc ạ! Rồi cô cũng ngừng khóc,Thầy giáo già đưa em nữ sinh mới lớn vào nhà nghỉ tôi đưa tay khẽ lau những giọt nước.